trevorquach
08-06-2012, 10:41 PM
Năm mới đã đến. nàng xuân lại gõ cửa khắp muôn nhà. Đâu đó vang lên những giai điệu rộn ràng của mùa xuân.
Ai ai cũng hớn hở, tất bật đón chào năm mới. Trong tiết trời se se lạnh của miền Nam , tôi lại nhớ về những ngày tết thuở ấu thơ. Những năm tháng nghèo khó, vất vả nhưng thật ấm áp và hạnh phúc.
Những ngày giáp tết gia đình tôi trở nên bận rộn hơn. Cứ đến rằm tháng chạp là bọn trẻ chúng tôi lại được bà Nội giao cho một nhiệm vụ rất to tát: lặt lá mai. Cả đám con nít xúm xít nhau lặt lá, cười nói rôm rả. Bọn tôi đứa nào cũng làm việc hăng say để ba ngày tết mai vàng lại khoe sắc khắp các nẻo đường quê.
Nội chuẩn bị nào bánh phồng, bánh tráng và có cả cốm dẹp nữa. Mỗi sáng sớm, tôi cùng Nội quét lá khô ngoài sân gom lại thành đống lớn sau đó đốt lửa nướng bánh phồng, bánh tráng. Trong không gian đặc quánh hơi sương,thật ấm áp làm sao khi được ngồi bên bếp lửa nghe bà kể chuyện đời xưa. chuyện chàng Thạch Sanh chém chằn cứu công chúa khỏi hang sâu. Chuyện Mai An Tiêm bị vua cha đày ra hoang đảo, sự tích bánh chưng bánh giầy...Tiếng Nội kể dịu êm, tiếng cắn bánh rau ráu, tiếng lửa bập bùng tạo nên một không khí mùa xuân thật khó quên. Trí tưởng tượng của tôi cứ thế bay xa...bay cao cùng những lời kể của bà.
Hằng năm, cứ vào ngày 28 tết là Nội lại đi chọc (cắt) lá chuối về gói bánh tét. Những đòn bánh thật đẹp và tròn trĩnh được làm ra từ đôi bàn tay thoăn thoắt của Nội. Và tôi lại cùng bà ngồi canh lửa chờ bánh chín để đến giao thừa dâng lên bàn thờ cúng Ông Bà, tổ tiên.
Năm nay, mùa xuân lại về nhưng nhà tôi không còn cái không khí bận rộn như lúc trước. Cần thứ gì chỉ việc chạy ù ra chợ mua là có ngay. Mẹ mua bánh mứt đầy nhà nhưng sao vẫn không có cảm giác vui vẻ như ngày nào. Đã hai năm từ khi Nội mất, những phong tục ngày tết cũng dần dần mất đi. Không còn nồi bánh ngày xuân, không còn được nghe những câu chuyện cổ tích của Nội. Không còn được nhìn thấy hình ảnh người bà kính yêu ngồi nướng bánh bên bếp lửa mỗi buổi sáng mùa xuân. Tôi đang nhớ đến khuôn mắt hiền từ, phúc hậu của bà .Đôi dòng lệ ấm bỗng lăn dài trên khuôn mặt.Tôi nhớ bà. Nhớ tuổi thơ ngọt ngào. Nhớ cái hương vị tết ngày xưa...
(st)
Ai ai cũng hớn hở, tất bật đón chào năm mới. Trong tiết trời se se lạnh của miền Nam , tôi lại nhớ về những ngày tết thuở ấu thơ. Những năm tháng nghèo khó, vất vả nhưng thật ấm áp và hạnh phúc.
Những ngày giáp tết gia đình tôi trở nên bận rộn hơn. Cứ đến rằm tháng chạp là bọn trẻ chúng tôi lại được bà Nội giao cho một nhiệm vụ rất to tát: lặt lá mai. Cả đám con nít xúm xít nhau lặt lá, cười nói rôm rả. Bọn tôi đứa nào cũng làm việc hăng say để ba ngày tết mai vàng lại khoe sắc khắp các nẻo đường quê.
Nội chuẩn bị nào bánh phồng, bánh tráng và có cả cốm dẹp nữa. Mỗi sáng sớm, tôi cùng Nội quét lá khô ngoài sân gom lại thành đống lớn sau đó đốt lửa nướng bánh phồng, bánh tráng. Trong không gian đặc quánh hơi sương,thật ấm áp làm sao khi được ngồi bên bếp lửa nghe bà kể chuyện đời xưa. chuyện chàng Thạch Sanh chém chằn cứu công chúa khỏi hang sâu. Chuyện Mai An Tiêm bị vua cha đày ra hoang đảo, sự tích bánh chưng bánh giầy...Tiếng Nội kể dịu êm, tiếng cắn bánh rau ráu, tiếng lửa bập bùng tạo nên một không khí mùa xuân thật khó quên. Trí tưởng tượng của tôi cứ thế bay xa...bay cao cùng những lời kể của bà.
Hằng năm, cứ vào ngày 28 tết là Nội lại đi chọc (cắt) lá chuối về gói bánh tét. Những đòn bánh thật đẹp và tròn trĩnh được làm ra từ đôi bàn tay thoăn thoắt của Nội. Và tôi lại cùng bà ngồi canh lửa chờ bánh chín để đến giao thừa dâng lên bàn thờ cúng Ông Bà, tổ tiên.
Năm nay, mùa xuân lại về nhưng nhà tôi không còn cái không khí bận rộn như lúc trước. Cần thứ gì chỉ việc chạy ù ra chợ mua là có ngay. Mẹ mua bánh mứt đầy nhà nhưng sao vẫn không có cảm giác vui vẻ như ngày nào. Đã hai năm từ khi Nội mất, những phong tục ngày tết cũng dần dần mất đi. Không còn nồi bánh ngày xuân, không còn được nghe những câu chuyện cổ tích của Nội. Không còn được nhìn thấy hình ảnh người bà kính yêu ngồi nướng bánh bên bếp lửa mỗi buổi sáng mùa xuân. Tôi đang nhớ đến khuôn mắt hiền từ, phúc hậu của bà .Đôi dòng lệ ấm bỗng lăn dài trên khuôn mặt.Tôi nhớ bà. Nhớ tuổi thơ ngọt ngào. Nhớ cái hương vị tết ngày xưa...
(st)