haivanphu08
11-06-2012, 09:38 PM
Tự quyết định đời mình là một việc rất khó nhưng không phải là không làm được.
Năm lên 14, tôi kiếm được một chân làm thêm bán báo định kỳ cho tờ báo địa phương. Khi ấy tòa soạn đã gửi tôi đến các vùng lân cận kinh khủng nhất để chào báo tận nhà. Cho dù phải thường lăn lộn sau khi trời tối trong những khu ổ chuột để tìm kiếm các lô nhà, tôi vẫn rất biết ơn công việc này. Đây thật sự là một thách thức vì người ta thường không thích có một người lạ gõ cửa nhà họ, đặc biệt là một đứa bé cố nài nỉ họ mua một món gì đó. Có lần, một người đàn ông đã đóng sầm cửa trước mặt tôi và gắt rằng ông ta không cần tờ báo chết tiệt đó. Tôi tự buộc mình phải gõ cửa lần nữa để có thể nói với ông về lợi ích của tờ báo. Rốt cuộc, tôi đã bán được cho ông một đầu báo định kỳ. Ít lâu sau, tôi đã nằm trong nhóm những người bán được nhiều báo nhất và được trao trách nhiệm huấn luyện những thành viên mới.
Cũng trong khoảng thời gian đó, tôi bắt đầu chơi harmonica và guitar. Một thời gian dài tôi đã chơi cho một ban nhạc và một số tụ điểm khác. Khi 18 tuổi, tôi tập trung vào học để trở thành một nhạc sĩ nhà nghề. Tôi không bao giờ quên được giấc mơ này của mình. Tôi chắc rằng ý chí bền bỉ mà mình có được bấy lâu chính từ những lần gõ cửa nhà người lạ.
Kinh nghiệm đó giúp tôi rất nhiều trong cuộc sống. Khi mới bắt đầu sự nghiệp âm nhạc, tôi đã bị kẹt vào một vụ cãi vã với người quản lý cũ. Ông ta buộc tôi phải bỏ cuộc nhưng tôi từ chối. Nhờ thế mà tôi mới có được thành công hôm nay.
Tôi biết rằng chính cảm giác bị các cánh cửa đóng sập ngay vào mặt khi còn bé đã cho tôi sức mạnh để đứng vững trước những gì đe dọa tôi hôm nay.
Đôi lúc cái mà người ta có được từ công việc của mình không phải là tiền bạc mà là những bài học quí báu.
Quà tặng cuộc sống
(Sưu tầm)
Năm lên 14, tôi kiếm được một chân làm thêm bán báo định kỳ cho tờ báo địa phương. Khi ấy tòa soạn đã gửi tôi đến các vùng lân cận kinh khủng nhất để chào báo tận nhà. Cho dù phải thường lăn lộn sau khi trời tối trong những khu ổ chuột để tìm kiếm các lô nhà, tôi vẫn rất biết ơn công việc này. Đây thật sự là một thách thức vì người ta thường không thích có một người lạ gõ cửa nhà họ, đặc biệt là một đứa bé cố nài nỉ họ mua một món gì đó. Có lần, một người đàn ông đã đóng sầm cửa trước mặt tôi và gắt rằng ông ta không cần tờ báo chết tiệt đó. Tôi tự buộc mình phải gõ cửa lần nữa để có thể nói với ông về lợi ích của tờ báo. Rốt cuộc, tôi đã bán được cho ông một đầu báo định kỳ. Ít lâu sau, tôi đã nằm trong nhóm những người bán được nhiều báo nhất và được trao trách nhiệm huấn luyện những thành viên mới.
Cũng trong khoảng thời gian đó, tôi bắt đầu chơi harmonica và guitar. Một thời gian dài tôi đã chơi cho một ban nhạc và một số tụ điểm khác. Khi 18 tuổi, tôi tập trung vào học để trở thành một nhạc sĩ nhà nghề. Tôi không bao giờ quên được giấc mơ này của mình. Tôi chắc rằng ý chí bền bỉ mà mình có được bấy lâu chính từ những lần gõ cửa nhà người lạ.
Kinh nghiệm đó giúp tôi rất nhiều trong cuộc sống. Khi mới bắt đầu sự nghiệp âm nhạc, tôi đã bị kẹt vào một vụ cãi vã với người quản lý cũ. Ông ta buộc tôi phải bỏ cuộc nhưng tôi từ chối. Nhờ thế mà tôi mới có được thành công hôm nay.
Tôi biết rằng chính cảm giác bị các cánh cửa đóng sập ngay vào mặt khi còn bé đã cho tôi sức mạnh để đứng vững trước những gì đe dọa tôi hôm nay.
Đôi lúc cái mà người ta có được từ công việc của mình không phải là tiền bạc mà là những bài học quí báu.
Quà tặng cuộc sống
(Sưu tầm)